Đã bắt đầu một năm học mới, nhìn các em học sinh tung tăng cắp sách đến trường, chúng ta không khỏi bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm của tuổi học trò ngày xưa, vụng dại và thơ ngây...Như clip tranh cát này của các cựu học sinh lớp 12a3 trường Thái Phiên Hải Phòng niên khóa 1983- 1986 :
Hiển thị các bài đăng có nhãn Sáng tác - Tùy bút. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Sáng tác - Tùy bút. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Ba, 8 tháng 8, 2017
Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012
Xem bộ xương Cá Voi do bà con xã Hải Cường đào được trưng bày tại Viện Hải Dương Học Nha Trang
Hôm 12.12.2012 Sacombank Khánh Hòa mời ra biểu diễn nhân Kỷ niệm 10 năm Tri Ân Khác Hàng tôi bất ngờ nhận được cú điện thoại của ông anh trai Nguyễn Hồng Công, hỏi thăm tình hình, khi biết đang ở Tp. Nha Trang, ông anh bảo đến Viện Hải Dương Học xem bộ xương Cá voi lưng gù do bà con xã Hải Cường đào được năm xưa nay thế nào rồi.
Tranh thủ thời gian tôi được cậu Thành nhân viên đài HTV khánh Hòa làm hướng dẫn viên cầm tài trực chỉ
Tranh thủ thời gian tôi được cậu Thành nhân viên đài HTV khánh Hòa làm hướng dẫn viên cầm tài trực chỉ
Nằm sát bờ biển Nha Trang , Viện Hải Dương Học ẩn mình sau những cây bàng cao to xanh tốt
Để "hoãn cái sự hồi hộp sung sướng" ấy lại, đầu tiên đi lòng vòng xem mấy em tép riu be bé này đã
Chú cá này giống như nhân vật trong phim hoạt hình nổi tiếng "Đi tìm nero"
Mấy anh chàng khoang khở hầm hố này thuộc loài gì ...Quên mất !
Di chuyển liên tục, sục sạo, con cá mập coi bộ khó chịu trong chiếc bể kính tù túng
Chả bù cho lũ tôm có vẻ an phận nhàn nhã tụ nhau thành một đám, chắc là đang chém gió với nhau về những ngày còn tung tăng dưới đáy đại dương.
Trong Viện còn trưng bày hàng ngàn hàng vạn những mẫu vật, những tiêu bản nếu khách tham quan chỉ cần liếc mắt qua mỗi thứ vài giây, để xem hết chắc cũng mất vài ngày...
Mục đích chính hôm nay là đây : BỘ XƯƠNG CÁ VOI LƯNG GÙ
Phần đầu của ông
Phần đuôi của ông
Tôi 75 kg đứng kế bên ông cũng như... thòi lói bám gốc dừa
Cái bảng này ghi thông tin về xuất xứ bộ xương cá voi. Hì ...cũng nhờ có bộ xương của ông mà fà con nhân dân xã Hải Cường được vinh danh cả nước và nhiều nơi trên thế giới biết đến...sướng !
Thăm hết Viện Hải Dương Học có lẽ bộ xương Cá Voi Lưng Gù do bà con xã Hài Cường đào được là hoành tráng nhất, nó là "cái đinh" của viện
Còn đây là vài thông tin về "ông" khi còn đang vùng vẫy giữa đại dương : Là một loài cá voi tấm sừng hàm. một loài cá voi lớn, nó có chiều dài từ 12–16 mét , cân nặng khoảng 36.000 kilôgam . Cá voi lưng gù có một hình dạng cơ thể đặc biệt, vây ngực dài khác thường và đầu có u.Cá thường nhào lộn và trồi lên mặt nước. Con đực tạo ra bài hát phức tạp, kéo dài từ 10 đến 20 phút và được lặp đi lặp lại trong nhiều giờ tại một thời điểm. Mục đích của bài hát thì chưa rõ ràng, có thể là tín hiệu phát ra để thu hút giao phối. Loài này được tìm thấy trong đại dương và biển trên toàn thế giới, cá voi lưng gù thường di chuyển khoảng cách lên đến 25.000 kilômét mỗi năm. Cá voi lưng gù chỉ ăn ở vùng cực vào mùa hè và di cư đến các vùng nước nhiệt đới và cận nhiệt đới để giao phối và sinh sản vào mùa đông. Trong mùa đông, Cá voi lưng gù nhịn ăn và tiêu dần số mỡ dự trữ. Chế độ ăn của Cá voi lưng gù gồm có động vật thân mềm và cá.
Tương quan so sánh kích thước của cá Voi Lưng gù so với Voi Châu Phi và con người
Hồi xưa lúc tôi còn thò lò mũi xanh, ở xóm có cụ Giáp Tịnh râu tóc bạc phơ, bọn nhóc hay nhờ cụ đan lồng chim và nghe cụ kể chuyện , trong đó có chuyện ngày xửa ngày xưa các ông cố ông sơ có chôn một "ông cá voi" dân làng phải đắp mấy chục đôi chiếu hoa mới kín thân thể ông. Sau này lớn lên tôi nhớ ở cánh đồng ngoài vẫn còn ngôi miếu cổ thờ cá ông, sau này phong trào Hợp Tác Xã "làm ăn nhớn" để có những thửa ruộng "thẳng cánh cò bay" người ta đập mất dấu ngôi miếu luôn. Phải chăng đấy chính là những ký ức còn truyền lại về bộ xương cá voi này .
Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012
Chúng tôi vào học cấp 3 hay Ngày ấy và bây giờ!
Đúng chiều 30/4/1975, thầy và trò lớp 7 chúng tôi đi chơi tại bãi biển Hải Thịnh. Chiều về đến trung tâm xã nghe tin giải phóng miền Nam, chúng tôi vỡ òa trong sung sướng! Sau đó chúng tôi tốt nghiệp lớp 7. Vậy là hết cấp 2, chuẩn bị vào cấp 3. Qua một mùa hè khó nhọc, cánh chúng tôi con nhà nông dân tuy còn ít tuổi cũng phải ra đồng làm việc như một lao động chính. Thời đó, lúc đó, thanh niên trong làng đều đi bộ đội hết, chỉ còn lũ chúng tôi cỡ 14-16 tuổi cùng phụ nữ đảm nhận công việc nặng nhọc của đồng áng. Nông dân vất vả là thế. Bây giờ, thấy bọn trẻ sướng quá trời.
Đầu tháng chín, chúng tôi vào học lớp 8 Trường cấp 3B tại Hải Phú (Hải Hậu , Nam Hà). Chúng tôi học hệ phổ thông 10 năm, lúc bấy giờ huyện Hải Hậu chỉ có hai trường cấp 3, trường cấp 3A và B. Ôi con đường đau khổ!?!. Từ Hải Thịnh chúng tôi đi bộ vào Hải Phú, chiều chủ nhật cả bọn đi bộ hàng dài xuyên qua xã Hải Châu, Hải Ninh rồi đến Hải Phú. Cỡ chừng chục cây số. Có một vài bạn xin tạm gọi là con nhà giàu được cha mẹ sắm cho chiếc xe đạp đi học là oách lắm! Các bạn này thường đi vòng qua xã Hải Hòa, Hải Cường rồi đến Hải Phú, vì đường xa hơn nhưng đường rải đá dễ đi hơn. Còn chúng tôi theo đường Hải Châu, ôi sao lầy lội!. Chiều tối thứ 7, chúng tôi cả đoàn lại kéo nhau đi bộ về nhà. Ngày đó, lớp 8 chúng tôi phải học buổi chiều. Cái cảnh tay xách, lách mang vô cùng là hài hước và cảm động. Chiều chủ nhật, khoảng 2-3 giờ chiều là chúng tôi đi bộ vào trường. Trên người mỗi đứa, nào là gạo đựng trong ruột tượng của mấy chú bộ đội cho, dầu hỏa để đun nấu, rau củ quả, mắm muối, kính thưa các loại…. Đau khổ nhất là những ngày trời mưa to. Chúng tôi phải mang áo mưa, tay xách dép. Đường quá trơn nên không thể đi dép được. Đứa nào khấm khá thì đi dép Tiền phong quai nhựa, còn đứa nào gia cảnh xui xẻo thì phải đi dép cao su. Bây giờ, đi dép cao su là dân sành điệu đấy!. Hồi đó, ai đi dép cao su thì trong túi quần phải thủ sẵn chiếc kẹp để xỏ dép vì quai cao su thường xuyên bị tuột ra. Trời mà mưa thì ôi thôi, đất thịt thấm nước cứ nhão ra, trơn tườn tượt (tiếng Hải Hậu). Chiếc dép râu cao su quai đi đằng quai, đế đi đằng đế(!). Bắt buộc mọi người phải xách dép, đi chân không nhưng phải bấm ngón chân thật chặt vào đất để khỏi bị té ngửa; uỵch….uỵch!!, ngoảnh đầu quay lại thấy một bạn lấm lem là biết rồi. Cái chuyện bị ngã là phình phường như cơm bữa ở Hải Châu, Hải Phú. Có hôm gặp phải cơn giông hoặc bão lớn thì cứ việc dang hai tay căng áo mưa ra là gió cứ đẩy người đi, thật sướng nhé! Giữa hai xã Hải Châu và Hải Thịnh có một con sông, do vậy tụi mình phải đi qua một con đò, đi qua một bãi tha ma (nghĩa địa), ngày thứ 7 nào mà bị cô giáo phạt cho về muộn thì ôi thôi rất là sợ ma ở nghĩa địa vì trời tối đen như mực ấy. Ngày đó có ma thật đấy, còn bây giờ lớn rồi, đi tìm ma, chẳng thấy đâu?
Chưa bắt đầu vào học chính thức, mỗi học sinh phải đóng góp một cây tre, một bó rạ để góp phần xây dựng lớp học. Năm 1975, những lớp học tạm bợ, hoang tàn có khi tường nhà được đắp bằng đất sét. Đa số học sinh chúng tôi phải ở trọ xung quanh nhà trường, đứa thì ở nhà người bà con, đứa thì rủ rê nhau nhờ những chỗ quen biết qua người khác giới thiệu. Dân Hải Phú tốt thật, rất ít nhà họ lấy tiền trọ, đa số là phi!. Cánh chúng tôi thường nấu ăn riêng để khỏi ảnh hưởng đến gia đình người cho ở nhờ, đủng đỉnh cái bếp dầu, vài ba cái xoong nhỏ thế là xong bữa cơm. Thức ăn thì cực kỳ đơn giản, rau cỏ mắm muối là chính. Thịt, cá gọi là xa xỉ! Ăn cơm dạo ấy thấy đói lắm không đủ no, bởi chúng tôi đang tuổi ăn tuổi ngủ mà. Chiếc đèn dầu tù mù, chúng tôi hay gọi là đèn Hoa kỳ đeo đẳng cùng chúng tôi suốt ba năm học. Buổi tối cặm cụi ngồi học dưới ánh đèn Hoa kỳ vừa tờ mờ vừa nóng bức, mà sao nó buồn ngủ dữ dội. Mới vào lớp học, bọn con trai ngồi riêng, cánh con gái ngồi riêng. Nhìn chung, thủa ban đầu và cả hết thời gian học lớp 8, chúng tôi nhìn cánh con gái không mấy thiện cảm cho lắm chứ đừng nói gì đến việc trò chuyện cùng nhau. Ấy thế mà thỉnh thoảng có vài bạn nữ đẹp cũng thích nhìn lắm, nhìn thôi mà chẳng dám nói một câu gì.
Ngày ấy, các thầy cô giáo dạy chúng tôi như thầy Cẩn hiệu trưởng sau đó là thầy Đạt hiệu trưởng, rồi thầy Chinh, thầy Sáng, thầy Lượng, thầy Phương, thầy Xuân, thầy Lự, thầy Quỳnh, cô Ngọc, cô Băng, cô Mận, cô Huệ, cô Thanh, cô Yên … Ôi nhớ lắm, các thầy cô sao mà dữ thế, sao mà nghiêm thế! Bọn chúng tôi rất ít đứa dám nói chuyện với thầy cô ngoài giờ học. Lúc đó cứ nghĩ thầy cô là bậc bề trên khó gần lắm. Có lẽ do ý nghĩ của chúng tôi là vậy, thật oan cho các thầy cô quá!.
Cuối lớp 8, lên lớp 9, chúng tôi đa số được hiện đại hóa, được lên đời là cha mẹ sắm cho mỗi đứa một chiếc xe đạp tàng tàng để đi học. Năm học lớp 9, lớp tôi được chuyển lên học ở nhà xây, lợp ngói. Đúng là đổi đời!. Nói ra các bạn đừng cười, hồi đó ở quê tôi anh N, anh K, anh T và ít anh khác thuộc hàng dân hiểu biết mà chúng tôi gọi là dân chơi. Chúng tôi nhìn các anh ấy như người ngoại quốc, bởi vì các anh ấy thuộc dân sành điệu, đi xe đạp đẹp, biết tán gái, biết ăn nói, biết mặc đẹp… Ôi sao mà mơ được như các anh ấy! Quần ống tuýp (bó sát chân) được thịnh hành một thời gian do những dân sành điệu thể hiện. Trong số học sinh của trường tôi cũng có vài người mặc, tôi nhớ là chỉ có một vài anh chị ở thị trấn Cồn ăn diện. Sau đó, thì quần ống loe ra đời. Nó cũng thế, phải là dân chơi mới dám dùng và có khả năng tài chính để được dùng!? Có lúc, lại xuất hiện một thứ mũ đội giống như con chào mào, đại thể giống cái mũ trên áo đi mưa, có hai mảnh ghép lại, trên đỉnh thì nhọn giống như dân Ả rập đội bây giờ, chỉ buổi tối hay ban đêm dân sành điệu mới đội.
Bước vào đầu năm học lớp 10, năm cuối cấp, tâm trạng chúng tôi có hơi khác, lên đời hơn. Phần vì mình là người lớn, đàn anh đàn chị của số học sinh trong trường, phần vì là năm cuối chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa vào các trường đại học, cao đẳng, trung học. Thời gian này chúng tôi dạn dĩ hơn, gần gũi thầy cô giáo hơn, và đặc biệt gần các bạn nữ hơn. Đầu năm học thầy chủ nhiệm của lớp tôi đã nhắc nhở: các anh chị học năm cuối phải cố gắng, không được sao nhãng việc học hành và đặc biệt không được thể hiện tình cảm nam nữ mà tất cả phải học và học để thi tốt nghiệp đạt kết quả và quan trọng là thi đậu vào đại học! Ở lớp chúng tôi trong năm học này hầu như không có bạn nào viết lưu bút cho nhau, chúng tôi nghe lời thầy chủ nhiệm chăm chỉ học hành nên ngày đó có nhiều bạn học khá …Trong suốt 3 năm học tại Hải Phú, thỉnh thoảng chúng tôi được xem phim (chiếu bóng) tại UBND xã nhờ đoàn chiếu bóng lưu động. Có lần, chúng tôi vô tình được đóng vai diễn viên quần chúng tại UBND xã Hải Phú. Ngày đó, Hãng phim truyện Việt Nam có quay một bộ phim, chúng tôi đi xem. Các chú trong đoàn làm phim yêu cầu chúng tôi đứng xung quanh càng đông càng tốt và vô tình trở thành diễn viên quần chúng. Ban ngày, cánh chúng tôi cứ đi theo và mải mê ngắm nhìn các ngôi sao bấy giờ chủ yếu là chị Trà Giang và chị Như Quỳnh. Họ đẹp lắm, ăn mặc mốt và lịch sự nữa… cứ như thiên thần vậy! Thỉnh thoảng, chúng tôi có đi chợ Thượng Trại của Hải Phú. Nó giống như một chợ quê, nhưng oách hơn nhiều chợ của các xã vùng quê khác. Bởi người ta gọi là phố Thượng Trại. Đi chợ, nhưng chúng tôi chẳng mua sắm gì. Xem là chính, vì có tiền đâu mà mua bán. Chợ Thượng Trại lúc đó cũng có hạng của huyện Hải Hậu sau chợ Đông Biên, chợ Cồn…
Bây giờ, giữa chốn thị thành, thỉnh thoảng tôi về thăm quê, về nhìn ngắm lại trường cũ mà lòng cảm thấy bâng khuâng rạo rực nhớ lại các thầy cô giáo cũ không biết ai còn ai mất sau những năm tháng đã đi qua. Các bạn học cũ bây giờ mỗi đứa một phương trời, có khi gặp mặt không nhận ra nhau. Cái con đường ngày xưa ấy bây giờ được trải nhựa nhưng nó cũng chẳng rộng hơn là mấy vì con đường ở Hải Châu, Hải Phú hai bên là sông thì mở rộng sao được, chỉ có điều bây giờ nó dễ đi hơn. Đường ở Hải Thịnh bây giờ là thị trấn thì có khác nhiều, rộng hơn, đẹp hơn. Trường C3B bây giờ được xây dựng khang trang bề thế không còn thấy dáng dấp của ngôi trường nhà lá năm xưa, sân trường có hàng cây bàng tỏa bóng mát và cổng trường vẫn là cây gạo già năm xưa còn trụ lại. Có hôm, đứng ở cổng trường thấy mấy thầy cô giáo trẻ đi ngang qua gặng hỏi: Bác tìm ai đấy ạ? Nghe mà lòng tôi như quặn lại, thầy cô giáo cũ của tôi ngày nào chắc không còn ai đang dạy ở trường này nữa rồi. Năm tháng đi qua quá nhanh, mà không phải, mình bây giờ đã già thật rồi!
Hà nội, 5/2012 – Hồng Huy
Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012
Rắn !
Xin mời các bạn xem những hình ảnh lạ nhưng không lạ này nhé!
(nhấp vào hình để xem rõ hơn)
by NHT - 5/2012
CHỦ ĐỀ:
Du lịch,
Sáng tác,
Sáng tác - Tùy bút
Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012
Long Sơn “hào khí”
Xã đảo Long Sơn thuộc thành phố Vũng Tàu, từ đây đi thêm khoảng gần 40 km nữa qua huyện Tân Thành và TX Bà Rịa thì đến trung tâm thành phố biển. Đến Vũng Tàu để tắm biển, còn về Long Sơn để ăn hải sản. Từ Tp. HCM theo quốc lộ 51, đi khoảng 80km, chưa tới Bà Rịa rẽ phải vào đảo Long Sơn khoảng 4km là đến khu nuôi hàu (hào) trên sông Dinh. Sau khi gửi xe cộ tại Đồn Biên phòng, du khách lên tàu ra bè trên sông. Dọc con sông này có rất nhiều bè, phao nuôi hào, cá các loại; nhưng đông nhất là phao nuôi hào. Dân ở đây sống bằng nghề nuôi hào, giàu cũng nhờ hào.
Đồ biển ở đây ngon, rẻ hơn ở Vũng Tàu. Ngày cuối tuần, không chỉ có dân Tp.HCM hay các nơi khác đến Long Sơn, mà ngay cả dân thành phố biển cũng lên đây để vui thú ẩm thực.
Ở Long Sơn có thú vui đặc trưng là “nhậu” trên bè. Ngoài việc người dân nơi đây sinh sống bằng nghề thả bè nuôi hào, tôm, cá trên sông Dinh. Một vài người dùng bè của mình làm điểm đón khách du lịch. Khách cứ đến bến, bến này rất đơn giản và mộc mạc, thậm chí đi trên đó dễ bị mất thăng bằng, nói đi ra bè nào thì có ghe chở đi ngay. Đi chừng mươi phút. Ở đây có rất nhiều bè, nhưng đông và nổi tiếng nhất là bè Đực Nhỏ. Một dãy nhà cột bằng cây đước, trên lợp lá dừa nước, dưới là những thùng phuy dập dềnh trên sông được trải sàn bằng gỗ. Vách không dựng kín, nên gió cứ thoải mái thốc vào, mát rượi. Bên trong, các bàn bố trí rất thấp ngồi bệt kiểu Nhật, Hàn Quốc, khách ngồi chật kín. Bàn ăn được làm bằng gỗ tre, mỗi thực khách được phát một tấm nệm để ngồi. Cái khoái chí ở đây là nhà cứ nổi bập bềnh, gió thổi vi vu, thực khách thì ngất ngây trong hương vị của đồ hải sản thơm ngon, tươi ngọt và trong men bia rượu nồng nàn. Dọc hành lang và quanh bàn ngồi, võng giăng toòng teng cũng không còn chỗ trống. Nếu quí vị nào buồn ngủ hoặc choáng men say thì cứ việc lên võng thăng thiên, tỉnh dậy ăn nhậu tiếp.
Khách đến nườm nượp vào ngày thường và nhất là những ngày cuối tuần. Họ đi theo đoàn hay cùng gia đình, bè bạn. Trước khi gọi món ăn, khách có thể hỏi qua chủ quán xin kéo thử dây nuôi hào. Người ta đập những tấm tôn – xi măng ra thành nhiều mảnh nhỏ, kể cả những vỏ xe cũ rồi cột vào dây buộc vào các can, phao thả xuống lòng sông. Con hào giống kéo đến bám vào đó mà trú ngụ, sinh sống. Chừng hơn một năm, chỉ việc kéo dây lên thu hoạch hào. Con nào lớn thì bắt trước, nhỏ để lại bắt sau. Trong các món ngon ở đây phải kể đến các món: hào, móng tay chúa, cá bống mú, cá bóp, cá dộp, tôm tích, cua ghẹ, cua đá, khúm núm…. Từng ô, từng ô tạo thành cả dãy những chiếc lưới hình ô vuông được đặt dưới sông ngay cạnh chỗ bàn khách ngồi đầy ắp những con cá, con tôm. Trông rất thích vì nó sinh động!.
bến ghe đón khách |
CHỦ ĐỀ:
Hình ảnh,
Sáng tác,
Sáng tác - Tùy bút
Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012
Khỉ
Sáng 30/4 bất ngờ lão Đức Nhượng rủ rê :
- Đi chơi không?
Lưỡng lự mất mấy giây cái cổ rồi cũng mổ một phát ô-kê con gà đen .
- Ờ quên mà đi đâu vậy?
- Cần Giờ đi chơi với khỉ !
- Cái này hay àh chơi luôn !
- Đi chơi không?
Lưỡng lự mất mấy giây cái cổ rồi cũng mổ một phát ô-kê con gà đen .
- Ờ quên mà đi đâu vậy?
- Cần Giờ đi chơi với khỉ !
- Cái này hay àh chơi luôn !
Hai vợ chồng nhà ĐN với mình nữa là ba, "tam nhân bất đồng hành" May ĐN còn ghé qua cơ quan đàng vợ rước thêm một chự nữa đủ 4 khỏi lăn tăn. Thế là xuất phát, vòng vèo veo tứ mãi rồi cũng thoát khỏi Sè gòn .
Nhà Bè ơi ta đã về đây ! ta đã về đây....Kít...kít... đang ngon trớn trên xa lộ lão ĐN kéo thắng khẩn cấp tấp vào lề tay móc bót vẻ mặt chuyển trạng thái bước xuống xe, có chuyện rồi đây ! Chả biết lão nói gì với mấy đc police mà lão quay lại xe cũng nhanh như lúc xuống, với khuôn mặt giãn ra như bánh đa vuốt nước lão ĐN nhấm nhẳn "anh em trong ngành mà !" Cái mark người nhà nước luôn luôn là một lợi thế.
Xe quẹo phải tuôn theo con đường trải nhựa, hai bên ken dày một loại cây thẳng đuột thân trắng mốc bộ rễ tua tủa như ngàn vạn con rắn ghim đầu xuống lớp bùn sình nâu đen.
Đảo khỉ đây rồi !Welcome quý khách vào Khu du lịch Sinh Thái là mô hình một cây đước bằng bê - tông sừng sững giữa đường.
Bên dưới chân cột một chú khỉ bị xích cổ bằng sợi xích sắt
thỉnh thoảng phát ra tiếng lách cách.
thỉnh thoảng phát ra tiếng lách cách.
Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012
Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012
Bão Sài Gòn
Tối qua cơm nước xong, ngoài trời mưa như trút nước, cả nhà giật mình vì một tiếng nổ lớn liền sau đó điện đóm phụt tắt. "toi rồi lượm ơi" lại nổ bình điện! tôi chưa kịp chép miệng thở dài, bỗng nghe bà con khu phố la lối ì xèo, tôi cũng tà lỏn thò đầu ra hàng ba coi chuyện gì . Có chuyện thật! Cái cây ngay đầu hẻm to vật vã ba bốn người ôm không xuể vừa ngả xuống chình ình che hết cả con đường Nguyễn Du. Thằng cu nhà tôi lon ton tính nhào ra đã bị bố níu lại: "trẻ con, mưa gió điện đóm như vầy ra làm gì nguy hiểm, vào nhà ngay ! Để bố ra xem sao!"
Ui giời! Mọi ngày nó vẫn đứng đó biết là cổ thụ, nhưng bây giờ nằm ra đo đường mới thấy nó to hơn nhiều! Hóa ra cả xóm cũng tụ tập chỉ chỏ bàn ra tán vào. Có người nói còn nghe thấy tiếng kêu cứu. Cũng liền ngay đó xuất hiện lực lượng Phòng cháy Chữa cháy của quận Gò Vấp người tay búa kẻ tay dao chuẩn bị làm nhiệm vụ giải cứu.
Bộ rễ không mang nổi thân cây lớn và tán lá dày
Phần ngọn
Cả một đại đội PCCC lọt thỏm trong tán cây
Người khổng lồ khi ngã xuống còn kéo theo 3 trụ điện bê tông và vô số dây nhợ loằng nhoằng, đồng thời làm sập một cửa hàng sắt phía bên kia đường. Lực lượng giải cứu làm việc khẩn trương , thật may mắn không có tổn thất về người.
Sáng nay đi làm ra đầu hẻm thấy lạ hoắc, cảm giác trống trải lạ lùng. Chắc ít bữa cũng quen thôi.
Sáng nay đi làm ra đầu hẻm thấy lạ hoắc, cảm giác trống trải lạ lùng. Chắc ít bữa cũng quen thôi.
Sài gòn chưa trải nghiệm thế nào là một cơn bão thực thụ. Trận lốc đêm qua chắc chừng cấp 7 cấp 8 nhưng nó đã để lại nhiều thiệt hại và dấu ấn.
Công viên Gia Định với những hình ảnh sau cơn tàn phá
Lăn lóc
Bật gốc
Lìa cành
Rơi tàu
Gãy cổ
Khuất lối
Ngổn ngang...
Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012
Về thăm trường cũ
Sáng ngày mùng 6 tết Nhâm Thìn (tức 28/1/2012) tiết trời rất lạnh khoảng 9-10 độ C, trời mưa phùn. Đúng là mưa phùn, gió bấc, rét cắt thịt da! Về thăm lại trường cũ, ngôi trường thân yêu đã gắn bó suốt cuộc đời học trò cấp 3 của tôi và của bao người học trò khác. Tiết trời rét đậm như những mũi kim lạnh đâm xoáy vào lòng, nhưng đang đứng trong sân nhà trường cái cảm giác mênh mang cứ dâng trào khiến lòng tôi ấm lại. Đang dịp nghỉ tết nên thầy và trò nhà trường đều về nghỉ chỉ còn một anh bảo vệ vẫn cần mẫn làm việc. Tôi xin phép anh bảo vệ cho chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm vì tôi ở xa ít có dịp về thăm lại trường cũ. Ngôi trường bây giờ đã được xây dựng khang trang hơn xưa nhiều. Nhìn hàng cây bàng mùa đông đứng trơ trụi mà lòng cảm thấy nỗi buồi dâng tê tái, hàng cây đang đứng chờ những học trò trở lại để cùng hòa nhịp vào những tiếng cười, tiếng nô đùa rội rã thường ngày trong sân trường. Ước gì hôm nay được thấy cảnh tấp nập và rộn rã của một ngày học bình thường! Cổng trường, vẫn là cây gạo già đứng chờ ta, thân gạo sù sì theo năm tháng đã đón và chia tay biết bao thế hệ học trò. Ôi quá khứ thân thương tháng năm qua cứ vởn vơ trong đầu ta bao hoài niệm!
(Tp.HCM, 30/1/2012) - NHT
CHỦ ĐỀ:
Hình ảnh,
Sáng tác,
Sáng tác - Tùy bút
Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012
Ẩm hà tư nguyên
Tháng trước trong một lần đổi gió ở resort Hotram-Osaka, tôi có dịp tận hưởng sự thanh bình và yên tĩnh nơi đây . Thức dậy sau một đêm ngủ trong căn nhà xây theo phong cách quý tộc An Nam của thế kỷ 19, xách máy ảnh lững thững thả bước trên những lối đi ghép đá trên nền cát trắng, sạch sẽ tinh tươm, đó đây những khóm cây bụi cỏ lặng lẽ phô ra những bông hoa chùm trái mà tôi chẳng biết chúng là giống gì, chỉ thấy nó đẹp và lạ. Tôi cứ nhẩn nha bấm máy, khu resort rộng đưa bước chân tôi tới một khu đất nho nhỏ hơi cao như một ngọn đồi be bé. Trên nền cỏ xanh người ta bài trí những pho tượng người trong trang phục cổ đang ngồi thiền dáng vẻ trầm tư quán tưởng, thấy hay hay tôi đưa máy làm mấy kiểu. Rồi bỗng nhiên những tia nắng ban mai bừng lên, đã xảy ra một điều kỳ lạ, bóng của cây lớn đổ dài trên nền cỏ xanh tạo ra một cái gì nhỉ ? nó giống như một cây phả hệ với những chi nhánh xòe ra mà ở đó mỗi tượng người được đặt rất đúng vị trí...Không hình như nó giống một bản đồ lưu vực một con sông lớn với nhiều nhánh sông nhỏ cùng đổ về một nguồn, ở mỗi đầu nhánh là một tượng người được đặt đúng vị trí...Tôi sững người mất mấy giây rồi vội vàng chộp được vài kiểu, liền sau đó có lẽ do mây che hay do thời tiết mà hình bóng cây mờ đi, tôi đứng căn khoảng nửa giờ nhưng bóng cây kia không xuất hiện trở lại nữa. Nhìn quanh chẳng có người nào để hỏi xem ai đã sắp đặt vườn tượng này, không biết tác giả có dụng ý từ trước, hay chỉ là sự tình cờ của cơ duyên tạo hóa. Dù gì khoảng khắc xảy ra cũng để lại trong tôi một ấn tượng. Về nhà băn khoăn mãi tôi quyết định đặt cho bức hình cái tên " Ẩm hà tư nguyên" - Uống nước nhớ nguồn. Bạn có đồng ý như vậy không ?!
![]() |
Ẩm hà tư nguyên - Uống nước nhớ nguồn |
Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2012
Cụ Gạo Già
Những hồi ức về Trường Cấp 3B Hải Hậu về tình cảm Thầy trò, bạn hữu luôn được các bạn đề cập trong những lần hội ngộ , còn một nhân vật nữa tuy không được nhắc đến, nhưng trong tâm trí mỗi cựu học sinh vẫn bàng bạc thân thương . Hình ảnh cây gạo ngay cổng trường sừng sững ghi dấu qua bao thế hệ học sinh còn lưu lại trong những khuôn hình, bài viết đến ngày hôm nay.
Xin giới thiệu một đoạn comment là một đoạn thơ của tác giả Phạm Ngọc Tuấn về đề tài Cây gạo
Có một "Cụ Gạo già"
Trong suốt bao năm qua
Đứng ở cổng trường ta
Chứng kiến bao thế hệ
"Học trò con" vào đời
Lá, hoa rụng về đát
Học trò lại bay xa
Bao mùa gạo ra hoa
Học trò không trở lại
"Cụ gạo" đứng chờ mãi
Học trò quên trường rồi....(!)
............
Bạn ơi! ra trường dù có đi đâu
Nhớ ngày hội khoá cùng nhau ta về./.
14/12/2011
Phạm Ngọc Tuấn
Xin giới thiệu một đoạn comment là một đoạn thơ của tác giả Phạm Ngọc Tuấn về đề tài Cây gạo
Có một "Cụ Gạo già"
Trong suốt bao năm qua
Đứng ở cổng trường ta
Chứng kiến bao thế hệ
"Học trò con" vào đời
Lá, hoa rụng về đát
Học trò lại bay xa
Bao mùa gạo ra hoa
Học trò không trở lại
"Cụ gạo" đứng chờ mãi
Học trò quên trường rồi....(!)
............
Bạn ơi! ra trường dù có đi đâu
Nhớ ngày hội khoá cùng nhau ta về./.
14/12/2011
Phạm Ngọc Tuấn
Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011
Nhớ mái trường C3B Hải Hậu
Hòa 10b khóa 73/76
Gạo già vẫn cứ nở hoa,
Nắng hè vẫn trắng thủa xưa vẹn màu.
Thày xưa tóc bạc còn đâu,
Trò xưa nhớ bạn, cúi đầu chứa chan.
Dù đi xa, đi thật xa,
Dù khó khăn cùng đau khổ,
Vẫn nhớ về Hải Hậu B ta đó,
Nơi ấy bao vòng tay bè bạn chờ ta.
Ngày 17 tháng 12 năm 2011
Gạo già vẫn cứ nở hoa,
Nắng hè vẫn trắng thủa xưa vẹn màu.
Thày xưa tóc bạc còn đâu,
Trò xưa nhớ bạn, cúi đầu chứa chan.
Dù đi xa, đi thật xa,
Dù khó khăn cùng đau khổ,
Vẫn nhớ về Hải Hậu B ta đó,
Nơi ấy bao vòng tay bè bạn chờ ta.
Phạm Ngọc Tuấn xin làm thêm 1 đoạn thơ vê cây gạo trường ta nhé:
Có một "Cụ Gạo già"
Trong suốt bao năm qua
Đứng ở cổng trường ta
Chứng kiến bao thế hệ
"Học trò con" vào đời
Lá, hoa rụng về đát
Học trò lại bay xa
Bao mùa gạo ra hoa
Học trò không trở lại
"Cụ gạo" đứng chờ mãi
Học trò quên trường rồi....(!)
............
Bạn ơi! ra trường dù có đi đâu
Nhớ ngày hội khoá cùng nhau ta về./.
Có một "Cụ Gạo già"
Trong suốt bao năm qua
Đứng ở cổng trường ta
Chứng kiến bao thế hệ
"Học trò con" vào đời
Lá, hoa rụng về đát
Học trò lại bay xa
Bao mùa gạo ra hoa
Học trò không trở lại
"Cụ gạo" đứng chờ mãi
Học trò quên trường rồi....(!)
............
Bạn ơi! ra trường dù có đi đâu
Nhớ ngày hội khoá cùng nhau ta về./.
Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011
Bài hát HẢI HẬU ANH HÙNG - MIỀN QUÊ VĂN HOÁ của nhạc sĩ Phạm Ngọc Tuấn
Bài hát HẢI HẬU ANH HÙNG - MIỀN QUÊ VĂN HOÁ của nhạc sĩ Phạm Ngọc Tuấn người đồng hương quê ta đã phổ nhạc xong được thể hiện qua song ca nam nữ : Ngọc Anh - Thanh Tú
Mời các bạn click vào đây để thưởng thức:
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Hai-Hau-Anh-Hung-Mien-Que-Van-Hoa-Song-Ca-Ngoc-Anh--Thanh-Tu/IW8Z8IZ6.html
Xin cám ơn nhạc sĩ Phạm Ngọc Tuấn .
Mời các bạn click vào đây để thưởng thức:
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Hai-Hau-Anh-Hung-Mien-Que-Van-Hoa-Song-Ca-Ngoc-Anh--Thanh-Tu/IW8Z8IZ6.html
Xin cám ơn nhạc sĩ Phạm Ngọc Tuấn .
Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011
Gốc Gạo Già (Tặng trường C3B Hải Hậu - Nam Định)
Có một cội gạo già
Canh giữ cổng trường ta
Trong suốt bao năm qua
Đã bao lần ra hoa
Bấy nhiêu lần kết trái
Đời học sinh cũng vậy
Ra trường rồi bay xa
Thăng trầm và bôn ba
Giờ yên bề gia thất
Bỗng chiều nay chủ nhật
Ta nhớ về trường xưa
Nhớ những buổi chiều mưa
Xôn xao vì phòng dột
Xúm tay vào sửa hết
Lại mảnh tường bung ra...
Suốt cả mấy tuần qua
Tổ chức đi đóng gạch
Thầy trò cùng cam kết
Sẽ xây đẹp trường mình
Bao thế hệ học sinh
Và cả các thầy cô
Cùng chung tay xây đắp
Nay trường mình đã đẹp
Hiện đại và khang trang
Có phòng học sáng choang
Đó là phòng thí nghiệm
Phía sau dãy phòng tập
Sức khỏe cho toàn trường
Ta về cứ vấn vương
Ôi trường mình đẹp quá
Và nay cội gạo già
Vẫn sần sùi ra hoa
Chẳng biết hết bao giờ ...
11/2011
TH
Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011
Hải Hậu Anh Hùng, Miền quê văn hóa
(Bài thơ mình viết và đang phổ nhạc mời các bạn xem và góp ý kiến nhé)
Hải Hậu. Miền quê ba lần anh hùng
Hải Hậu. Miên quê ba mươi hai năm ngọn cờ văn hoá.
Hải Hậu quê tôi. Ôi giàu đẹp quá!
Biển bạc, cho nhiều tôm cá.
Muối trắng, mặn mà tình em.
Mời bạn về xem...
Cánh đồng lúa vàng thẳng cánh cò bay
Sản lượng năm nay nhiều hơn năm trước.
Quê tôi từng bước, vươn mình đổi thay.
Mái ngói, nhà xây, đê kè bê tông hoá
Điện, đường, trạm xá... sáng đẹp như mơ.
Cảnh đẹp nên thơ...Cầu Đôi, cầu Ngói
Người xe như hội, qua ba thị trấn:
"Yên Định, Chợ Cồn, Thịnh Long".
Bến cá Hải Đông, tàu thuyền tấp nập
Làng nghề truyền thống, Hải Bắc, Trung, Minh.
Thăm công trình thuỷ lợi hoá kênh mương
Bạn về Hải Long, Hải Sơn, Hải Đường, Hải Cát
Hè về nghỉ mát, bãi tắm Thịnh Long.
Đi hết một vòng qua ba hai xã
Quê tôi đẹp quá, bên bờ Biển Đông
Hải Hậu Anh Hùng, Miền quê văn hoá...
Rực sáng một vùng quê.
Tác giả: Phạm Ngọc Tuấn
Văn phòng công an tỉnh Nam Định
DĐ: 0903.472.359 - 0934.608.789
Hải Hậu. Miền quê ba lần anh hùng
Hải Hậu. Miên quê ba mươi hai năm ngọn cờ văn hoá.
Hải Hậu quê tôi. Ôi giàu đẹp quá!
Biển bạc, cho nhiều tôm cá.
Muối trắng, mặn mà tình em.
Mời bạn về xem...
Cánh đồng lúa vàng thẳng cánh cò bay
Sản lượng năm nay nhiều hơn năm trước.
Quê tôi từng bước, vươn mình đổi thay.
Mái ngói, nhà xây, đê kè bê tông hoá
Điện, đường, trạm xá... sáng đẹp như mơ.
Cảnh đẹp nên thơ...Cầu Đôi, cầu Ngói
Người xe như hội, qua ba thị trấn:
"Yên Định, Chợ Cồn, Thịnh Long".
Bến cá Hải Đông, tàu thuyền tấp nập
Làng nghề truyền thống, Hải Bắc, Trung, Minh.
Thăm công trình thuỷ lợi hoá kênh mương
Bạn về Hải Long, Hải Sơn, Hải Đường, Hải Cát
Hè về nghỉ mát, bãi tắm Thịnh Long.
Đi hết một vòng qua ba hai xã
Quê tôi đẹp quá, bên bờ Biển Đông
Hải Hậu Anh Hùng, Miền quê văn hoá...
Rực sáng một vùng quê.
Tác giả: Phạm Ngọc Tuấn
Văn phòng công an tỉnh Nam Định
DĐ: 0903.472.359 - 0934.608.789
Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011
Em tự sướng tý !
Cách đây chừng nửa tháng mình có trình diễn thử nghiệm loại hình nghệ thuật Vẽ tranh trên cát. Tuy còn nhiều vấn đề nhưng may mắn đã nhận được sự quan tâm từ phía khán giả và một số phương tiện thông tin đại chúng đã đăng tin như Báo Doanh nhân Sài gòn , Tạp chí Xe và Đời sống, dưới đây là bài đăng trên Tuần san Thanh niên Online về đề tài trên
Ấn tượng tranh cát động
26/08/2011 8:40
Dù chỉ tồn tại trong khoảnh khắc nhưng những bức tranh cát động luôn để lại ấn tượng khó phai trong lòng khán giả.
Có lẽ sự xuất hiện của nghệ sĩ Kseniya Simonova trong cuộc thi tìm kiếm tài năng Ukraine's Got Talent năm 2009 với những bức tranh cát lay động lòng người đã khiến trào lưu vẽ tranh cát động tại VN nhân rộng. Đầu năm 2010, trong chương trình Duyên Dáng VN lần thứ 21, nghệ sĩ rối Trí Đức lần đầu tiên mang đến cho khán giả một loại hình nghệ thuật mới - trình diễn nghệ thuật tranh cát động. Sau những giây phút hồi hộp và căng thẳng, Trí Đức đã thở phào nhẹ nhõm khi nhận được những tràng pháo tay hưởng ứng từ phía khán giả. Điều này cho thấy nghệ thuật tranh cát đã để lại ấn tượng lạ lẫm, thú vị và đầy thán phục nơi người xem.
Họa sĩ Thế Nhân trình diễn tác phẩm của mình - Ảnh: Trí Quang |
Mới đây, trong dịp kỷ niệm 3 năm ngày thành lập diễn đàn xe hơi vietcaravan, trước gần 300 khách dự khán, màn trình diễn tranh cát động của họa sĩ Nguyễn Thế Nhân (một trong những thành viên sáng lập diễn đàn) đã cuốn hút đến mức nhiều khán giả bỏ ghế lên đứng chật cứng trên sân khấu để được “mục sở thị” loại hình nghệ thuật mới mẻ này. Với nội dung ca ngợi Tổ quốc VN, những hình ảnh như anh bộ đội hải quân đứng gác, đôi chim bồ câu tung cánh… lần lượt hiện ra dưới hai bàn tay khéo léo lướt đều trên mặt cát, cùng với âm nhạc hào hùng, kỹ thuật đèn chiếu mang đến những hiệu ứng ánh sáng xanh của biển, màu đỏ của cờ gây xúc động mạnh nơi người xem.
Ít ai biết rằng đây là buổi biểu diễn đầu tiên của họa sĩ Thế Nhân. Anh chia sẻ, việc đến với loại hình tranh cát động chỉ là để giải trí, góp vui trong những dịp họp mặt bạn bè. Hiện ở VN chưa có trường lớp nào chính thức đào tạo nghệ thuật tranh cát động nên anh phải tự học, mày mò trên các tư liệu nước ngoài, ngay cả đạo cụ biểu diễn cũng do anh tự làm. Mất 3 - 4 ngày để anh tự thiết kế, dàn màu và thử ánh sáng từ các chất liệu nhôm inox định hình, đèn tuýp nhiều màu. Biết từ TP.HCM tới nơi biểu diễn phải đi bằng xe hơi nên anh không thể lắp bàn kính theo tiêu chuẩn mà phải thay bằng bàn mica để dễ vận chuyển. Tuy nhiên, sau khi vượt hơn 50 km đường địa hình, mặt bàn đã bị cong do nóng. Thành ra, đến giờ biểu diễn, thay vì chỉ gạt cát một lần để thay đổi hình ảnh thì anh phải thực hiện thao tác này nhiều lần.
“Trình diễn tranh cát phụ thuộc vào cảm hứng của người nghệ sĩ - họa sĩ Thế Nhân nhấn mạnh - giống như chơi nhạc jazz, tùy theo cảm hứng của người chơi lúc đó mà các tác phẩm được sáng tạo nên không lúc nào giống lúc nào. Nghệ thuật này như sự hôn phối của họa và nhạc. Nghệ sĩ vẽ tranh cát động khác với người cầm cọ nhúng trên mặt toan, vẽ tranh tĩnh bạn có thể vẽ trong nhiều ngày và gạn lọc ý tưởng, còn đối với tranh động thì chỉ là vẻ đẹp tồn tại trong khoảnh khắc như một cơn mưa, cảm hứng sáng tạo biến đổi tức thời”.
Du Miên
Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011
Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011
CHỢ CỒN TẾT XƯA
Ai về thị trấn Chợ Cồn
Mà xem chợ tết, bồn chồn nhớ xưa
Pháo nổ đì đạch cả trưa
Thôi thì đủ thứ pháo vừa, pháo to
Hàng quán thì chẳng phải lo
Trái cây , bánh đúc , lại lò bún riêu
Nhìn kìa cô gái , yêu kiều
Nhâm nhi bánh rán mà siêu cả lòng
Xế trưa thì chợ càng đông
Già trẻ , trai gái , mẹ bồng con thơ
Nhớ câu các cụ ngày xưa
Chợ cồn 26 nhớ trưa mà về
Mà xem chợ tết, bồn chồn nhớ xưa
Pháo nổ đì đạch cả trưa
Thôi thì đủ thứ pháo vừa, pháo to
Hàng quán thì chẳng phải lo
Trái cây , bánh đúc , lại lò bún riêu
Nhìn kìa cô gái , yêu kiều
Nhâm nhi bánh rán mà siêu cả lòng
Xế trưa thì chợ càng đông
Già trẻ , trai gái , mẹ bồng con thơ
Nhớ câu các cụ ngày xưa
Chợ cồn 26 nhớ trưa mà về
20/3/07
THẾ HỒNG
TẶNG CÔ (20/11/2008)
Có ai về lại quê mình
Cho tôi nhắc gửi chút tình thăm quê
Mùa thu cái lạnh se se
Vẫn dáng cô giáo đạp xe đi về
Tuổi hưu cô vẫn nhớ nghề
Cái duyên dạy chữ chẳng hề nhạt phai
Năm nay kỉ niệm hai mươi (20/11)
Ở xa em nhớ đến người cô xưa
Chúc cô sức khỏe có thừa
Gia đình hạnh phúc đúng vừa lòng em
20/11/2008
Nguyễn Thế Hồng
Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)